Ring ring
Tiếng gõ cửa rụt rè, tôi chạy ra. Anh nhìn tôi âu yếm và hớn hở. Tôi nói ngay:

- Hôm nay Nguyệt bận học. Anh về đi!

Mặt anh bí xị như cái bánh bao:

- Thứ bảy mà em cũng học hả?

- Sắp thi rồi. Vả lại thứ bảy thì có khác gì thứ hai?

Vẻ đau khổ, hụt hẫng của anh làm tôi cảm thấy bất nhẫn:

- Có lẽ thứ sáu em thi xong. Anh rảnh không?

Tất nhiên là anh rảnh. Tôi đã biết kịp thời cho thêm một chút đường vào ly chanh muối. Xin thề với bạn là bữa đó… dẫu thành phố có bị động đất hay bão cấp mấy mươi thì… anh vẫn đến như thường.

Thơì gian chùng xuống như một tiếng thở dài. Anh nhìn tôi rồi quay đi, chiếc áo sờn và chiếc xe đạp lóc ca lóc cóc. Ðường về chắc dài lê thê.

Tôi đứng nhìn theo vừa thấy ân hận lại vừa thấy bằng lòng với… chính mình. Một sự bằng lòng rất đỏng đảnh và rất con gái. "Khá đấy, Nguyệt ! Ít ra cũng có một quả tim tan ra từng mảnh vì mày…"

Kể ra một buổi chiều thứ bảy dập dìu như thế này, chỉ có điên mới vuì đầu vào sách. Một chút thời gian trò chuyện với anh có nghĩa lý gì so với đống sách bài thi vĩ đại mà tôi đã ngốn gần xong từ mấy tháng nay. "Ác quá Nguyệt ơi! Nhưng không sao! Cần thử thần kinh một chút, cho vui mà."

Tối, tôi ra hành lang đứng hóng gió. Ai như anh ngồi ở quán cà phê bên kia đường, ủ rũ. Ðốm thuốc lá lập lòe soi tỏ khuôn mặt suy tư. Tính trồng cây si sao? Tự nhiên tôi thấy bực mình, dằn dỗi đi vào nhà tắt đèn và kéo kín rèm cửa. "Khung cửa sổ nhà em mỗi tối – ngọn đèn khuya lặng lẽ bóng em ngồi…" Tiếng hát đâu đó vọng lại. Tôi than thầm "lãng mạn quá chàng Roméo ơi!"

Anh yêu tôi đã bốn năm – một khoảng thời gian không ngắn. Anh yêu tôi từ khi tôi còn là một cô bé ngây thơ với hai bím tóc ngúng nguẩy trên đầu. Dù sao, tôi cũng thầm công nhận là anh biết khá nhiều. Dân bách khoa mà thơ chữ Hán thuộc làu làu. Bình văn thơ sắc sảo không thua gì Biêlinxki - Một cái đầu đáng nể! Thế nhưng trong tình yêu, anh chỉ là một chú bé con. Không màu mè, không mánh khoé, không …nghệ thuật tán tỉnh. Anh chân thành, nồng thắm và giản dị như những cuốn sách hay mà anh cố lục tìm mua cho tôi ở ven đường hay những văn thơ tình lãng mạn mà tôi thường thấy xuất hiện trong tập vở. Anh sống thật với những gì mình có. Anh trải lòng cho tôi nhìn rõ. Anh làm tôi xúc động bằng cái tình yêu chân chất ấy, nhưng …có lẽ đó là sai lầm nghiêm trọng của anh. Tình cảm anh cho tôi hoàn toàn hồn nhiên, tự nguyện, không toan tính, không đòi hỏi. Dạt dào mà không ồn ào. Yêu… và có một cái gì đó như sự cam chịu. Thường những. Thường những điều mà ta đạt được dễ dàng, ta lại không biết quý.

Anh yêu tôi nhiều và nhiều quá làm cho tôi nghĩ rằng mình đáng được như vậy, rằng đó là một điều tự nhiên như con người thở hít khí trời, như cây cỏ hướng về ánh nắng … Anh đâu biết rằng một chút lạnh, một chút phớt tỉnh, một chút hờ hững bất cần lại có "tác dụng" hơn gấp trăm ngàn lần cử chỉ chăm sóc, săn đón kia.

Còn tôi, tôi sẽ bật cười nếu ai đó nói rằng tôi yêu anh. Những lá thư tình nồng cháy của anh được đem ra bình luận, đọc diễn cảm và… ngâm lên giữa lũ bạn nghịch ngợm của tôi. Ðứa nào cũng lắc đầu khi thấy anh chờ tôi hằng giờ dưới trưa nắng chỉ để… đưa cho tôi mấy cuốn sách mới tìm mua được! Ðúng là con tim tôi bằng i-nốc. "Nhỏ Nguyệt chẳng có yêu ai hết, nó chỉ chinh phục và chinh phục thôi! những chàng khốn khổ nào lỡ ngã quỵ rồi thì chỉ còn là con zéro"

Tôi giật mình trước nhận xét quái ác của Phương. Nhưng ngẫm ra thì nó cũng có lý. Dòng máu trong người tôi là dòng máu… đi chinh phục mà.

Khi anh nói yêu tôi, tôi bình thản :

- Nếu Nguyệt chưa cảm thấy yêu anh thì sao?

- Thì anh sẽ chờ cho đến khi Nguyệt "cảm" .

- Không , anh chẳng chịu nổi Nguyệt đâu! Rồi anh cũng sẽ bỏ cuộc như bao chàng trai khác. Sau một tháng là cùng.

- Anh sẽ chờ … chờ cho đến khi Nguyệt quyết định chọn một người yêu.

- Thế nhỡ em không yêu ai hết?

Và …anh đã đáp lại tôi bằng một nụ cười khó hiểu . Sự kiên trì của anh làm tôi suy nghĩ. Tai ác thay, khi tôi bắt đầu nghĩ về tình yêu của anh một cách nghiêm túc thì Hùng lại xuất hiện.

Bây giờ chúng tôi lại đang đuổi bắt nhau trên một vòng tròn. Ðiểm đầu là Hùng, kế tới tôi và cuối cùng là anh. Tôi có yêu Hùng không? Chẳng biết nữa. Chỉ thấy rằng Hùng đã tác động nhiều đến tôi. Cái vẻ ngạo nghễ, khinh bạc của anh chàng làm cho tôi điên tiết và cảm thấy … bị xúc phạm nặng nề. Cần phải cho anh ta biết '' lễ độ '' và không được phép hờ hững trước một người con gái đẹp và thông minh như tôi chứ! ''Tôi phát cáu thật sự trước sự lạnh lùng của Hùng – Anh chàng như một quả bong bóng bay cứ vật vờ … chập chờn trước mắt như trêu tức tôi. Người ta vẫn cố đạt cho kỳ được cái mà người ta chưa nắm bắt ở trong tay, mặc dù đôi khi cái mà người ta đang nắm giữ lại đáng quý hơn nhiều. Bây giờ, mục đích duy nhất của tôi là phải làm cho Hùng ngã gục như bao nhiêu anh chàng khác đã từng ngã gục trước tôi .

Tối thứ sáu, anh đến sớm.

- Mấy bữa nay nhớ Nguyệt quá, anh chẳng học được.

Tôi lạnh nhạt:

- Vậy sao? Thế mà Nguyệt không biết đó!

Vừa ngồi với anh vài phút thì Hùng đến – Dầu thơm và xe Dream bóng lộn – Dạo này đã tỏ ra '' ngoan ngoãn '' hơn nhiều . Hai anh chàng gờm nhau.

Anh kiêu hãnh, Hùng ngạo mạn tự tin, nói:

- Tối nay Nguyệt đi xem ca nhạc ở rạp Rex với anh nhé !

Có nên đi không? Kỳ quá. Cái mục đích '' cao cả '' lại lởn vởn trong đầu tôi. Có thể hôm nay chàng sẽ nói… Thấy tôi phân vân, anh tế nhị:

- Nguyệt đi xem cho khuây khỏa. Em mới thi xong mà.

Tôi nhí nhảnh và vô tâm:

- Anh đi luôn cho vui nhé!

Anh bị bất ngờ:

- À … không được, chắc anh không đi được …

Ánh mắt đắc thắng của Hùng làm tôi khó chịu. Anh dắt chiếc xe đạp cà tàng đi ra cổng rồi bỗng quay lại nhìn xoáy vào tôi, cái nhìn đau đớn của một tâm hồn bị tổn thương cực độ. Tôi hiểu anh nghĩ gì. Không! Không phải đâu!

Ánh mắt anh ám ảnh tôi suốt buổi tối. Hùng hỏi:

- Ai vậy? - Anh chàng bụi hết cỡ ha!

Cái giọng khinh thị của Hùng làm tôi phát cáu:

- Vì anh ấy không muốn là một con công!

- Nguyệt nói vậy là sao?

- Vì con công có một cái đầu quá nhỏ và một bộ cánh quá lớn. Còn anh ta ngược lại.

Tôi trả lời tỉnh bơ. Hùng lặng im trước vẻ gây gổ của tôi. ''Ðầu óc các bà …'' chắc anh ta nghĩ vậy.

Tối hôm ấy anh hiện ra trong giấc mơ của tôi với cái nhìn bị thương '' Em đã chọn con công loè loẹt đó sao? '' Không! Anh lầm rồi!

Tôi giật mình, toát mồ hôi và bỗng sợ mất anh kỳ lạ.

Một …hai …rồi ba ngày trôi qua, anh vẫn không lại. Trống vắng! Tôi ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ nào …? Chắc tại vì anh trở nên quá quen thuộc trong cuộc sống của tôi nên sự vắng mặt ấy đã tạo nên cảm giác hụt hẫng là điều đương nhiên. Nhưng một tuần … Nỗi nhớ quặn thắt, cồn cào. Không thể nào quên được anh. Tôi ra hành lang đứng nhìn xuống quán nước ở bên kia. Những kỷ niệm tràn về - Tôi chống cằm ôn lại từng cử chỉ chăm sóc nhỏ nhặt của anh. Anh đã yêu tôi biết bao…Tôi nâng niu những cuốn sách, đọc lại từng lá thư …và cảm thấy xúc động đến tận đáy lòng. Tôi thèm được giận hờn, thèm được gục đầu lên vai anh mà … khóc.

Sinh nhật – Tôi không tổ chức gì cả. Chiều, tôi ngồi buồn thiu trước nhà, giàn hoa ti gôn tím ngát. Hùng đến – ôm theo một bó hồng nhung to tướng. Anh chàng lúng túng trước vẻ mặt '' hình sự '' của tôi – vẻ ngạo nghễ đã biến mất: ''Anh muốn nói với Nguyệt rằng … Anh yêu em''. Hùng táo bạo vòng tay qua người tôi – hôn lên mái tóc …

''Mi đã chiến thắng rồi đó Nguyệt – Ðược gì?'' Tự nhiên tôi nghe lòng tê tái lạ. Những giọt nước mắt chảy dài. Hùng ngơ ngác. Tiếng gió lao xao… Tôi linh cảm thấy người mà tôi đang chờ đợi ở rất gần đây thôi! Tôi vùng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Hùng chạy ào ra thì… chỉ còn thấy một nụ hồng bé nhỏ nằm trơ trọi trước cổng nhà. Anh đã lặng thầm đến tự bao giờ? Anh đã thấy và nghe những gì? Anh sẽ nghĩ gì?

Trời ơi!

Tôi đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính tôi một cái giá khá đắt. Anh đã nói ''Anh từng yêu em, yêu em say đắm – rồi anh đặt toàn bộ ý nghĩa cuộc đời vào tình yêu ấy… Nhưng bây giờ thì em đã yêu và được yêu. Anh đã trở nên thưà thãi… '' Tôi nhìn sâu vào mặt anh để tìm lại sự đau đớn tuyệt vọng của ngày xưa, nhưng không thấy. ''Anh đã đau… đau lắm nhưng không khổ''. Anh cười nhẹ nhàng. '' Cuộc sống còn nhiều cái khác ngoài tình yêu – Em đã giúp anh nhận ra điều đó! '' Giọng anh đều đều, chân thành và nồng thắm, không hờn giận, không chua cay. ''Anh sẽ là anh trai của em nhé! Cô bé con. '' Tôi muốn hét lên: ''Không ! Anh lầm rồi, em không yêu Hùng, em không muốn làm em gái của anh – Em yêu anh …'' Nhưng tôi lặng người, cái cảm quan nhạy bén của người con gái giúp tôi nhận thấy sự nguội lạnh trong mắt anh. Người ta chỉ yêu có một lần! Tôi đã dại dột đùa giởn với tình yêu chân thành của anh. Tôi đang tâm giết nó và … phải chăng nó đã chết?

Bão táp trong lòng cứ nổi lên nhưng hãy cố mà bình tĩnh. Tôi kiêu hãnh như đã từng kiêu hãnh ''Vâng! cám ơn ông anh trai của em…'' Anh mỉm cười, nụ cười chân thật đáng yêu như chính con người anh vậy.

Anh đi rồi! Chiếc áo bạc màu và chiếc xe đạp cà tàng. Tôi như đánh mất chính mình. Anh đi – vững vàng và tự tin. Còn tôi, tôi không thể nào giương đôi mắt ráo hoảnh để nhìn theo bóng anh. Ðôi mắt ấy đã đẫm ướt.
HẾT...